Viết cho ngày cuối năm - noodle-learns-programming/tapviet GitHub Wiki

Viết cho này cuối năm hay viết về cảm xúc sau khi nghe một bài hát

http://www.nhaccuatui.com/video/ru-ta-ngam-ngui-khanh-ly.oYov7g2UTi.html

Mẹ nói mẹ sắp vào, rồi mẹ gọi điện, mẹ bảo đã mua cho 1.5kg rong biển, 7kg rau lẻ, một loại rau có mùi thơm của núi rừng. Hôm được nghe tin có quà từ quê, lòng mình vui đến nổi không thể nào kìm nén và che dấu được. Bao nhiêu năm trôi qua, đó vẫn là những món ăn yêu thích nhất của mình. Những món ăn mà khi ăn, mình lại có dịp cảm nhận rõ ràng nhất hương vị của dãy núi gần nhà, những hàng rào đầy gai, con đường đầy cỏ dại, bao nhiêu là rong biển xanh đen bám chặt vào đá trước sóng biển cà chớn chờ suốt ngày chòm lên, phủ lớp bọt tuyết trắng xóa. Và đó là dịp nhớ lại rất nhiều về kỉ niệm của ngày xưa, có cô em gái thương anh, có người mẹ tảo tần vì con... điều đó không thể nào vì năm tháng mà đổi thay.

Giáng sinh gợi lại cho mình về ký ức đẹp đẽ nhất của những ngày xa lắc, không thể nhớ nổi lúc đó mình bao nhiêu tuổi, nhưng chắc đó chắc là vẫn được bế trên tay... Đêm ấy, ở giữa nhà thờ Lớn của Tp.Qui Nhơn, một đứa bé dạt từ một hải đảo, nơi mà buổi tối tầm nhìn xa bị giới hạn bởi ánh đèn dầu phủ đầy lớp khói đen xì, nhuộm mình trong ánh sáng của đèn màu trong lần hiếm hoi được mẹ và ba dắt đi chơi giữa một đám đông ồn ào và náo nhiệt nơi phố thị.

Đó là những điều tốt đẹp và cả những điều xấu xí nữa.

Có lần không hiểu vì chuyện gì mà ba và mẹ lại cãi nhau. Có lẽ thời đó, ông vẫn chưa học được việc làm thế nào để làm cha của ba đứa trẻ, làm chồng của một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ tôi. Mẹ trong nước mắt, dắt ba anh em tôi, về ngoại... Ánh trăng đêm ấy rất tròn, bãi cát như được dát vàng, quê ngoại xa tít, lấp lánh ánh đèn (lớp 5, lúc ấy nhà nhà có điện, làng làng có điện, chỉ có điều trăng vẫn còn rất sáng, không như bi giờ)... Dưới chân, những con sóng nhẹ nhàng như vỗ về, biển lấp lánh như biết kể chuyện gì đó. Khung cảnh ấy đẹp đẽ làm sao. Năm tháng cũng không thể nào phủ bụi được.

Thế mới nói: Con người ta, không biết chính mình muốn hay đã thay đổi như thế nào, cho dù còn có một quá nhứ chi chít những buồn vui để mà nhìn lại. Cuộc đời vốn không vô thường như chúng ta vẫn nghĩ và cả những điều giản dị như: Yêu thương hay tha thứ đôi khi không đơn giản chỉ là sự lựa chọn của bản thân. Vậy thì vẫn phải học, phải vấp váp để mất mát và được trưởng thành.